Nhãn

Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

SG

Mình ghét khi bị người khác bắt nhịp được cảm xúc của chính mình ấy vậy mà vừa đặt chân đến thành phố này ngay lập tức cơ mặt mình bị đơ hoàn toàn. Không phải là lần đầu tiên vào SG chơi nhưng cảm giác phải sống cùng nó khiến mình thấy có chút ngột ngạt, chẳng vì một lý do gì... Mình đã cố gắng chăm chỉ học tập để được chuyển vào đây để có thể làm được điều gì đấy nhưng bây giờ sau một tuần sống thử mình bỗng trở nên nhỏ bé hẳn, nhỏ đến mức khó tin giống như cái cảm giác lọt thỏm giữa đám đông, chẳng ai chú ý đến mình và mình ghét thế !
Mình muốn làm quen với một số người nhưng khi họ chủ động mình lại không biết tại sao lại tránh né nữa, cứ như sợ người ta ăn thịt mình ấy, về nghĩ lại thấy buồn cười, không ngờ mình nhát thế.
Mua tấm bản đồ và quyết định tham quan trong mấy ngày rảnh rỗi này, nhận ra rằng SG có rất nhiều điều thú vị nhưng nó rối và nhanh quá nên mình không bắt kịp được nhịp độ, không biết một thời gian nữa có đỡ hơn không.
SG giống như tâm hồn của một con người vậy, rối rắm, chằng chịt nhiều suy nghĩ, có những suy nghĩ rõ ràng như tên của những con đường nhưng cũng có những suy nghĩ không tên, ngoằng ngoèo dễ làm người khác lạc lối như rơi vào những con hẻm nhỏ... may mắn là lò dò một lúc cũng ra đến đường chính ^^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét